Chương 8 ♡ Người Ta Thường Nói Vui Quá Hóa Buồn

128895425

Bởi vì quá kích động, quên thân dưới của mình đang bị đau nên người nào đó làm ra động tác rất mạnh, không khỏi hét to một tiếng rồi lại ngã nằm xuống, có điều khi nhe răng toét miệng, trên khuôn mặt xinh đẹp còn có thêm một đường cong vui sướng.

Ha ha ha! Anh thật sự quá thông minh!!!

Xổ số!!! Anh còn nhớ rất rõ dãy số của hai đợt gần đây nhất!!!

Quả nhiên sống lại một lần nữa cũng không hoàn toàn là bi kịch mà!

Không lo được đau đớn, Tô Tử Dương leo xuống khỏi giường, đổi quần áo xong liền cầm bóp tiền chạy ra ngoài, mặc dù tư thế chạy có chút quái dị.

Anh phải nhanh chóng đi mua một sấp xổ số! Sau đó không cần phải lo đến chuyện cơm áo gạo tiền nữa!

Ha ha ha!

Đang đắm chìm trong vui sướng nên Tô Tử Dương quên mất thang máy nhà mình còn chưa sửa xong, chờ nửa ngày sau mới hoàn toàn tỉnh lại.

Chờ ông đây trúng lớn đủ để mua biệt thự to thì còn ai cần dùng thang máy! Hừ!

Tô Tử Dương cắn răng một cái, lần nữa nhịn đau khập khiễng đi xuống lầu từ cầu thang bộ.

Ra khỏi cổng cư xá liền có một tiệm bán báo, Tô Tử Dương chỉ lo nghĩ dãy số hai đợt, quên nhìn đường, kết quả lúc rẽ ngang muốn ra khỏi cổng cư xá liền nghe thấy tiếng ấn còi vội vã, sau đó là tiếng thắng xe chói tai.

Tô Tử Dương phản ứng nhanh nhạy, tránh thoát xe, tuy nhiên bên cạnh lại có hàng rào gỗ thấp bé che chắn vườn hoa nhỏ, anh không cẩn thận bị vướng một chút, sau đó oanh oanh liệt liệt té ngã, đầu đập vào chậu hoa, cơn đau đớn lập tức kéo tới, hai mắt Tô Tử Dương tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Lăng Triển Dực lần theo địa chỉ đã lấy được từ tài xế taxi, lúc đầu muốn cho quỷ nhát gan kia một kinh hỉ, vừa lái xe đến cổng cư xá thì lại thấy tên nhóc kia chạy thẳng tới, cũng không nhìn đường, dọa hắn ấn còi đạp gấp thắng xe điên cuồng, nhưng tên nhóc kia vẫn ngã xuống ngay trước mắt hắn. . .

Chẳng lẽ đụng trúng thật rồi?

Lăng Triển Dực cảm giác tim mình ngừng đập một chút, lập tức căng thẳng, hắn vội vàng giật dây an toàn mở cửa xe ra rồi vội vã bước xuống.

“Tử Dương? Tử Dương cậu sao rồi?” Lăng Triển Dực rảo bước tiến đến vườn hoa, cẩn thận ôm Tô Tử Dương vào trong ngực, cánh tay phải vừa lúc nâng cái ót của Tô Tử Dương lên, kết quả rất nhanh liền cảm giác được một dòng chất lỏng ấm áp lại dinh dính uốn lượn theo ngón tay. . .

Đập trúng rồi!

Chảy máu!

Không biết có còn tổn thương nào khác hay không. . . Lăng Triển Dực sợ mình vừa rồi đã thật sự đụng trúng anh, nếu như chịu tổn thương bên trong thì càng khó lường, thế là vội vàng ôm người đến chỗ ngồi phía sau xe sắp xếp cẩn thận, nhanh chóng lái xe chạy tới bệnh viện.

Đến bệnh viện, sau khi kiểm tra cấp cứu một phen, bác sĩ nói cho Lăng Triển Dực biết, người không sao, đầu bị vật cứng đập phải, bị chảy chút máu, dẫn đến việc não cung cấp máu không đủ, cho nên mới hôn mê bất tỉnh, mà theo như lời tự thuật của Lăng Triển Dực, trên người anh không bị xe đụng tổn thương, có lẽ cái ót đập vào chậu hoa.

Lăng Triển Dực thở phào một hơi, vừa định để y tá đẩy Tô Tử Dương vào phòng bệnh nghỉ ngơi, trong đầu bỗng nhiên hiện ra lời nói hùng hồn của tên nhóc này trong khi làm vận động tối hôm qua, nói thể chất của anh là song tính ẩn gì đó, còn có mang thai. . .

Ánh mắt tổng giám đốc Lăng lóe lên, có chút hăng hái nói với bác sĩ: “Chờ chút! Phiền bác sĩ hỗ trợ kiểm tra. . . Thể chất của cậu ấy một chút. . .”

“Thể chất? Thể chất của cậu ấy tốt lắm, nếu không lúc hai người các cậu ân ái thì làm sao cậu ấy có thể chịu đựng được cậu kịch liệt như vậy?” Bác sĩ không hiểu cho lắm, có điều lúc vừa mới kiểm tra thân thể anh thì có nhìn thấy sau lưng Tô Tử Dương có vài vết thương, cho nên y biết rõ mối quan hệ của hai người này. Đương nhiên, bác sĩ vẫn nhắc nhở, “Có điều, về sau vẫn nên chú ý một chút, túng dục quá độ sẽ tổn thương thân thể!”

Lăng Triển Dực đen mặt, hắn ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng giải thích: “Bác sĩ hiểu lầm rồi, thực tế, tôi muốn giúp kiểm tra một chút. . . Có phải cậu ấy là. . . Song tính hay không. . . Ách, chính là. . . Cũng có thể mang thai giống như phụ nữ ấy?”

Bác sĩ trợn mắt há hốc mồm thật lâu mới phản ứng lại được, rất muốn mắng Lăng Triển Dực là điên, có điều suy nghĩ cẩn thận lại thì có vẻ như hoàn toàn có loại tình huống này xuất hiện, hồi trước trên tin tức có một giáo sư nữ xinh đẹp sống hơn hai mươi năm sau mới đột nhiên phát hiện thật ra mình là đàn ông. . . Chắc đó là thể chất song tính. . .

“Vậy được rồi, chi phí là 500, cậu đi nộp phí trước đi, tôi đi giúp cậu ấy làm kiểm tra.”

Lăng Triển Dực tất nhiên sảng khoái nộp phí, sau đó ôm cánh tay tựa trên vách tường hành lang yên lặng chờ đợi.

Đáng thương cho Tô Tử Dương còn chưa biết mình đã bị người ta mang đi kiểm tra nơi bí ẩn như một vật thí nghiệm. . . Điều anh biết là, chờ đến khi anh tỉnh lại, kỳ xổ số đã công bố trúng thưởng. . .

Thế là trong phòng bệnh của bệnh viện liền nhìn thấy được một người đầu quấn băng vải đang dùng sức lắc Lăng Triển Dực đầu óc mơ hồ, khàn cả giọng hét: “Anh trả năm trăm vạn lại cho tôi! Anh trả tôi năm trăm vạn! Ô ô ô—- “

Chương 7 ♡ Quỷ Nhát Gan Đang Sầu Não

be1916b83dfc5cca_3123992564e84137_42500515438955482154671

Thời gian đổ về hai tiếng trước.

Người nào đó được Lăng Triển Dực khen là quỷ nhát gan đang gian nan trèo cầu thang, khi thấy cầu thang đã đến tầng 7, Tô Tử Dương thiếu chút nữa đã ngồi phịch xuống trên bậc thang không đứng dậy lên được —- Cuối cùng cũng đến!

Đáng chết, ai có thể xui xeo như anh không? Bị người ta lật qua lật lại đè ép cả một đêm, sợ hãi kinh hồn, vô cùng lo lắng trốn khỏi khách sạn về nhà, vậy mà còn gặp phải thang máy hư!

Mặc dù trong trí nhớ ở kiếp trước, sau khi anh vui vẻ một đêm thì ngủ một giấc đến buổi trưa ngày thứ hai mới về nhà, khi đó thang máy còn tốt chán, liền cho thấy rằng thang máy hư chỉ là nhất thời. Nhưng nếu để anh đi dạo ở bên ngoài vào lúc bảy giờ sáng, đợi cho đến khi thang máy sửa xong thì thà để anh dùng tốc độ của ốc sên leo cầu thang còn hơn. . .

May mắn anh ở tầng 7, chứ không phải tầng 17, nếu không mạng của anh đã đi tong rồi. . .

Kéo hai chân bủn rủn đi đến trước cửa nhà mình, Tô Tử Dương phát hiện đầu ngón tay đều đang run lẩy bẩy, đâm lỗ khóa cả nửa ngày mới trúng, sau khi vào cửa, Tô Tử Dương lập tức bổ nhào lên ghế sô pha nằm sấp lẩm bẩm —- Moẹ nó đau!

Mười mấy phút sau, Tô Tử Dương từ từ lấy lại sức mới nghĩ đến chuyện vào phòng tắm tẩy rửa thân thể của mình một chút, nhất là nơi đó. . .

Đối mặt với tấm gương, Tô Tử Dương nhìn vóc người thon gầy của mình, thật sự nghĩ không ra, vì sao thể chất của mình lại là song tính ẩn!

Có điều khi tưởng tượng, Tô Tử Dương lại cảm thấy bình thường trở lại —- Cũng bởi vì như vậy anh mới bị cha mẹ vứt bỏ, không phải vì anh có bệnh hay là bề ngoài không hoàn chỉnh, anh thậm chí hơi bị đẹp trai, làm sao có thể lớn lên trong viện phúc lợi chứ. . .

Đưa tay đặt lên trên cái bụng phẳng lì, Tô Tử Dương nghiêm túc suy nghĩ, nếu một đời như vậy, ở đây thật sự có thể thai nghén một sinh linh bé nhỏ, thì anh phải làm sao bây giờ?

Không thể phá bỏ, bởi vì kiếp trước sẩy thai dẫn đến xuất huyết nhiều mới ngỏm củ tỏi, ở thế giới này, dù thế nào Tô Tử Dương cũng sẽ không tiếp tục mạo hiểm nữa, vạn nhất lại chết thêm một lần nữa thì sao? Chết thêm một lần, anh không có khả năng có thể sống lại thêm một lần nữa.

Tô Tử Dương thở dài xoa xoa dầu gội đầu, vì sao thời gian sống lại lại trùng hợp như vậy! Đúng ngay vào lúc anh đang cùng cái tên Lăng Triển Dực đáng chết kia đại chiến ba trăm hiệp! Dù là sớm một chút cũng có thể mà, nói như thế dù có đánh chết anh, anh cũng sẽ không đến hộp đêm, càng sẽ không lăn giường với người khác, cho dù là lăn giường, anh cũng sẽ không chọn bên dưới!

Móa! Đúng là xui xẻo cực độ mà!

Ngón tay tìm được dấu vết ở phía sau mà cái tên đáng chết kia lưu lại trong cơ thể mình, Tô Tử Dương lại chửi mắng thêm lần nữa: “Móa nó, đã nói với anh thể chất của ông đây là song tính ẩn, anh còn bắn vào trong, nói dễ nghe lắm, chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm cái gì, lúc ông mang thai, anh là người chạy nhanh nhất đấy! Cặn bã! Đáng chết! Ngựa giống! Ông đây không muốn tiếp tục gặp anh nữa! Càng không thèm anh chịu trách nhiệm!”

Lưu lại lời nói hùng hồn, Tô Tử Dương khập khiễng bọc lấy áo choàng đi ra khỏi phòng tắm, trở lại phòng ngủ, nằm lên trên giường, tội nghiệp nâng cằm trầm ngâm —- Nếu không muốn người ta chịu trách nhiệm, anh phải nuôi lớn bé con thế nào đây? Đừng nói là nuôi lớn, ở kiếp trước bé con mới có ba tháng thôi nhưng anh đã không còn tiền nuôi sống mình nữa rồi.

Không được, anh phải nghĩ biện pháp kiếm được một khoản tiền trước đã, sau đó trong thời gian mang thai, ít nhất trong khoảng thời gian anh nôn oẹ đến trời đất mịt mù thì có thể ở nhà nghỉ ngơi tiêu tiền. . .

Tô Tử Dương trở mình, vùi sâu vào trong chăn mềm mại, nhìn trần nhà bắt đầu tính nhẩm tài sản của mình, sau khi tính xong thì phát hiện, nếu như từ giờ trở đi bớt ăn bớt mặc, nhiều lắm thì cũng đủ đến khi bé con được ba tháng.

Vậy thì phải làm thế nào để đủ tiền sinh đẻ đây?

Nếu không. . . Bán phòng ở?

Không được, không được, nếu bán phòng ở thì anh sẽ không có nơi an thân, sau khi sinh bé con mà phải ở phòng cho thuê thì quá đáng thương rồi, phải biết hiện tại bán phòng thì dễ nhưng mua nhà thì rất khó!

Nếu mua xổ số mà có thể trúng thưởng lớn thì tốt rồi. . .

Tô Tử Dương đầu tiên là thở dài, đột nhiên hét to một tiếng, vụt một cái ngồi thẳng dậy —- A! Xổ số!

Chương 6 ♡ Quỷ Nhát Gan Lén Lút Chạy Trốn

67e3994a06d1acf6e5c349094c277413

Cẩn thận dịch eo ra khỏi cánh tay đang vòng qua người mình, Tô Tử Dương khó khăn xoay người bước xuống giường, kết quả chân run vô lực, làm hại anh đứng không vững, quỳ gối trên mặt thảm.

Tô Tử Dương lấy tay chống đất, khẩn trương quay đầu lại nhìn thoáng qua Lăng Triển Dực, cũng may, cái tên kia tối qua chơi đùa anh quá sức, nghĩ đến mình cũng thấy mệt mỏi, nhưng cũng may động tĩnh vừa rồi không khiến hắn bừng tỉnh.

Tô Tử Dương khó khăn đứng dậy từ trên mặt thảm, không quan tâm đến chuyện tắm rửa, nhịn đau mặc quần áo tử tế vào, mang dép lê xong liền bỏ chạy. . .

Không biết trôi qua bao lâu, người đang ngủ mê vô thức kéo cánh tay, kết quả lại bắt vào hư không.

“Tử Dương?”

Lăng Triển Dực híp hai mắt nhìn qua bên cạnh, phát hiện đã không còn ai.

Hắn đột nhiên mở to hai mắt, động thân ngồi thẳng dậy, mặc kệ cả người trần trụi bước xuống giường đi đến phòng tắm.

“Tử Dương?” Lăng Triển Dực kéo cửa phòng tắm ra, phát hiện bên trong cũng không có người, hắn quay lại nhìn quanh.

—- Trên mặt thảm đều là quần áo của hắn, quần áo của Tô Tử Dương cùng người đều đã biến mất không thấy.

—- Thứ duy nhất còn lưu lại chính là căn phòng kiều diễm cùng một đôi giày đặt ngay cửa trước.

Lăng Triển Dực không vui híp mắt, chưa từng có người nào sau khi ở cùng với hắn một đêm kích tình lại tỉnh dậy sớm hơn cả hắn, thậm chí còn vụng trộm chạy đi mất.

Chẳng lẽ kỹ thuật của hắn chưa khiến anh thoả mãn? Vì sao lại rời đi vội vàng như vậy? Vốn còn muốn vận động thêm một buổi sáng, hương vị của người kia. . . Thật sự rất không tệ.

Lăng Triển Dực cúi người, ba ngón tay cấm dây giày của Tô Tử Dương lên như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua, chẳng lẽ lại phải dựa theo truyện Cô Bé Lọ Lem đi kiếm người con trai có thể mang vừa đôi giày này?

Sau khi bĩu môi, tổng giám đốc Lăng ném giày vào chỗ cũ, ưu nhã rảo bước tiến vào phòng tắm bắt đầu rửa mặt.

Mười phút sau, Lăng Triển Dực mặc đồ hoàn chỉnh đi thẳng vào phòng quan sát.

“Tổng, tổng giám đốc, sao ngài lại tới đây?” Người phụ trách giám sát thấy tổng giám đốc nhà mình mới sáng sớm đã đại giá quang lâm, cẩn thận đứng lên chào hỏi.

Lăng Triển Dực nghiêm túc nói: “Giúp tôi lấy cà phê.”

“Vâng vâng vâng!” Người phụ trách liền rời đi.

Lăng Triển Dực đứng chắp tay, một mặt uy nghiêm, thẳng đến khi cửa phòng đóng lại, mới nhanh chóng đi đến chỗ giám sát, di chuyển con chuột, đánh bàn phím, động tác nhanh chóng như nước chảy mây trôi, rất thuần thục kiểm tra phòng mà mình đã ở cùng với Tô Tử Dương.

Bộ dáng Tô Tử Dương chật vật, mang theo dép lê đập vào mi mắt, Lăng Triển Dực buồn cười nhìn anh trốn ra khỏi phòng, sau đó thấy anh ra khỏi khách sạn, lại điều tra thiết bị giám sát bên ngoài khách sạn, nhìn thấy Tô Tử Dương lên một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi.

Thấy rõ biển số xe, Lăng Triển Dực cắt ảnh chụp Tô Tử Dương lưu vào trong điện thoại di động, đóng máy giám sát, đẩy cửa đi ra ngoài.

Người phụ trách vừa vặn bưng một ly cà phê tới, nhìn thấy Lăng Triển Dực bước ra, không thể đoán ra có phải ông chủ đang tức giận hay không, không dám thở mạnh nhỏ giọng hỏi: “Tổng, tổng giám đốc, ngài muốn đi sao?”

“Ừm, giám sát làm tốt lắm, cố gắng lên.” Lăng Triển Dực vỗ vỗ vai anh ta, cười nói, “Cà phê mời cậu uống!” Nói xong liền vui sướng nện bước chân rời đi.

Người phụ trách đơ người hơn nửa ngày mới có sức lực, sau đó mặt lộ ra vẻ vui mừng, tựa như đang ở trong mộng —- Tổng giám đốc khen anh ta. . .

Lăng Triển Dực thông qua biển số xe taxi tìm ra được người lái xe kia, lại thông qua tài xế xe taxi để lấy được địa chỉ của Tô Tử Dương, cầm trong tay tờ giấy nhỏ viết địa chỉ nhà Tô Tử Dương, nụ cười trên mặt Lăng Triển Dực càng sâu.

Phải cho anh niềm vui bất ngờ thế nào đây? Quỷ nhát gan. . .

Chương 5 ♡ Sống Lại · Tôi Mang Thai Anh Có Chịu Trách Nhiệm Không?!

68490304_p5

“Tử Dương. . . Tử Dương. . .”

Tiếng gọi khàn khàn đầy từ tính lọt vào màng nhĩ, Tô Tử Dương mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt đầy quen thuộc ngay trước mắt, trong lúc nhất thời anh có chút không phản ứng lại kịp.

Thân – thể – loã – lồ – ửng – đỏ – của – mình đang cùng người khác lăn trên giường khách sạn, bị đè ép làm vận động đổ mồ hôi như mưa, chính là Lăng Triển Dực!

“Tỉnh? Tôi còn tưởng đã làm cậu ngất đi luôn rồi. . .” Lăng Triển Dực đột nhiên động thân một cái, va chạm khiến Tô Tử Dương kêu hừ ra tiếng.

Moẹ nó! Cái tình huống gì thế này?!

Tô Tử Dương níu ga giường, chịu đựng thân dưới bị xé nứt đau đớn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lăng Triển Dực?”

“Không sai, là tôi, xem ra cậu vừa rồi đang lười biếng, chúng ta có thể làm lại thêm mấy lần nữa!” Lăng Triển Dực đong đưa eo không ngừng, hận không thể xuyên thẳng qua cơ thể của người bên dưới!

“A —- Moẹ nó! Anh có thể đỉnh nhẹ chút được không!” Tô Tử Dương hét lớn, “Eo ông đây sẽ gãy mất!”

—- Chẳng lẽ mình vừa rồi đã ngủ mơ, sau đó quỷ dị mộng thấy thấy mình mang thai, sẩy thai, rồi xuất huyết nhiều đến chết. . . ?

“Ít mạnh miệng, không phải cậu cũng rất hưởng thụ đấy sao?” Lăng Triển Dực tìm đúng điểm kích thích, liều mạng va chạm khiến Tô Tử Dương càng thêm mất hồn.

“. . . A. . . Chờ một chút, tôi sắp bắn. . . Ách a. . . Anh bắn ra ngoài. . . Ưm. . .” Tô Tử Dương không quên nhắc nhở.

“Vì sao? Tôi thích bắn ở bên trong.” Lăng Triển Dực còn chưa dứt lời, đã bắn một dòng ấm áp vào bên trong cơ thể Tô Tử Dương.

“Anh —-” Tô Tử Dương nhấc chân đạp Lăng Triển Dực, “Nếu ông đây mang thai anh có chịu trách nhiệm không?!”

Lăng Triển Dực bị anh đá một cước liền rời khỏi bên trong, nghe thấy anh nói vậy liền nhịn không được cười ha ha, hắn trở thân mình đang xụi lơ của Tô Tử Dương lại, ôm eo anh, bắt đầu tiến hành thêm một lượt va chạm —-

“Nếu cậu mang thai, tôi đương nhiên phải chịu trách nhiệm!” Tay Lăng Triển Dực vuốt ve bụng dưới bằng phẳng trơn nhẵn của Tô Tử Dương, cánh môi lại dán vào sau lưng Tô Tử Dương mạnh mẽ liếm mút, đầu ngón tay cũng chầm chậm vòng qua nắm chặt ngang hông, mượn lực kéo anh vào một chút, tiến vào càng thêm sâu, Lăng Triển Dực phi nhanh trong cơ thể anh, “Nếu cậu đang nghi ngờ tôi thì cứ thử xem!”

“. . . Tôi không có lừa anh. . . A. . . Thể chất của tôi, tôi là song tính ẩn. . . A. . . Moẹ nó. . . Anh đỉnh nhẹ. . .” Tô Tử Dương thở hổn hển giải thích đứt quãng, “Thật sự sẽ mang thai. . . Ưm. . .”

Lăng Triển Dực ôm lấy Tô Tử Dương, nghiêng đầu qua hôn lên miệng anh, khiến anh bị chặn lại, một nụ hôn sâu qua đi, Tô Tử Dương thở dốc từng ngụm từng ngụm, cuối cùng nói không ra lời.

“Vậy tôi càng nên cố gắng cày cấy!” Lăng Triển Dực dùng sức ở eo, cười nói, “Nếu như cậu thật sự mang thai thì càng tốt, đến lúc đó tôi sẽ come out, sau đó hai ta kết hôn, vừa lúc có con thì có thể chặn miệng của ba mẹ tôi —- “

! ! !

Tô Tử Dương quỳ sấp trên giường lớn bất đắc dĩ nhắm mắt, tại sao lại không phát triển giống như trước đó chứ! Cái tên này sẽ không coi là mình đang nói giỡn chứ?

“Tử Dương, cậu nhất định phải hăng hái lên đi chứ!” Lăng Triển Dực xoa bụng Tô Tử Dương cười nói, “Thật ra tôi rất muốn có con đấy! Buổi tối hôm nay chúng ta cùng nỗ lực vì bé con nào! Đến, chúng ta thay đổi tư thế, một lần nữa!”

! ! !

Tô Tử Dương bất lực chửi tục.

Anh bị Lăng Triển Dực lật qua lật lại giày vò suốt cả đêm, thân dưới dinh dính nhơn nhớt không biết đã để rơi biết bao nhiêu ‘bé con’ của Lăng Triển Dực. . .

Ngẫm lại một đêm triền miên của kiếp trước, Lăng Triển Dực thật sự không hề nhiều lời giống như thế này, hai người bọn họ lật tới lăn lui cũng chỉ nói nhiều nhất mấy câu như ‘Dễ chịu không?‘, ‘Tôi ra‘ ‘Anh nhẹ chút‘ gì đó mà thôi. Tô Tử Dương thở dài, chỉ mong chuyện anh có thể mang thai, chỉ là một giấc mộng mà thôi. . .

Chương 4 ♡ Sẩy Thai, Xuất Huyết Nhiều

EV93n5-UMAUKEHm

Lăng Triển Dực không cam tâm, lại tiếp tục kéo Tô Tử Dương đi thử máu, thẳng đến khi có kết quả thử máu, hắn mới cầm giấy báo cáo kiểm tra, nhìn chằm chằm vào hàng chứ ‘Có thai 13 tuần’ rồi thở dài.

Hơn nữa bác sĩ cũng đã làm kiểm tra cho Tô Tử Dương kỹ càng, xác nhận anh là thể chất ‘song tính ẩn’, có tỉ lệ mang thai.

Có điều dù sao cũng là đàn ông, chỉ sợ khi kiên trì đến lúc đứa bé sinh ra thì lại là sinh non. . .

Lăng Triển Dực nghĩ đến lời bác sĩ, bất động thanh sắc thu lại giấy báo cáo kiểm tra, nhìn về phía Tô Tử Dương đang ngồi ngủ gật trên ghế bên cạnh đến trời đất mịt mù. . .

Lăng Triển Dực đứng dậy đi đến trước mặt anh, đá đá bắp chân Tô Tử Dương: “Này, đi lên.”

Tô Tử Dương bị hắn làm cho tỉnh lại, lau nước miếng, mơ hồ ngẩng đầu: “Có kết quả rồi?”

“Ừm.” Lăng Triển Dực gật đầu, nhìn xuống gương mặt xinh đẹp của Tô Tử Dương từ trên cao, lời ra đến miệng đều nuốt xuống mấy lần, nhưng hắn cuối cùng vẫn mở miệng, “Đi với tôi đến lầu ba, nạo thai.”

“. . .” Tô Tử Dương ngốc lăng một hồi rồi lập tức đứng dậy, lộ ra một nụ cười xán lạn, “Được.”

Nói xong cậu dẫn đầu đi ở phía trước, Lăng Triển Dực đi theo phía sau, chú ý tới tay của anh vẫn luôn khẽ vuốt ve bụng dưới, hiển nhiên là không bỏ được. . .

Lăng Triển Dực châm chước một lát, nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi sẽ cho cậu một khoản tiền, làm bồi thường.”

Bước chân Tô Tử Dương dừng lại, ánh mắt hơi tối, sau đó sảng khoái gật đầu: “Tốt! Vậy tôi cảm ơn trước!”

“Đã 13 tuần rồi, các cậu nhất định muốn phá bỏ đứa bé sao? Rất dễ xảy ra nguy hiểm!” Người phụ trách phá thai chính là một bác gái ít khi nói cười, mặc dù lúc bà vừa cầm tờ báo cáo cũng rất kinh hãi, đàn ông mang thai. . .

Lần này người trầm mặc chính là Lăng Triển Dực, Tô Tử Dương lại cười nói: “Xác định, làm phiền bác.”

“Tốt, vậy ký tên ở đây, chờ một lúc sẽ làm giải phẫu.”

Tô Tử Dương cầm bút, ký soàn soạt tên của mình xuống, sau đó quay người vỗ vỗ bả vai Lăng Triển Dực, trêu chọc nói: “Làm phiền anh đi nộp tiền giải phẫu.”

“Tôi sẽ gọi điện cho người khác nộp tiền giúp, tôi ở đây với cậu.” Lăng Triển Dực chân thành nói.

Tô Tử Dương sững sờ, lập tức cười nói: “Thật vinh hạnh!”

Lúc Tô Tử Dương nằm trên bàn giải phẫu tất nhiên vẫn sợ hãi, hai tay anh nắm chặt, hai mắt cũng nhắm chặt, tựa như nhìn thấy bé con vừa mới thành hình đang tới đòi mạng anh. . .

“Thả lỏng. . . Đừng khẩn trương. . .” Bên tai có tiếng bác sĩ nhắc nhở, Tô Tử Dương cố gắng thả lỏng mình, hẳn là do thuốc tê, ý thức dần dần trầm xuống, có thể cảm giác được chút đau đớn, có thứ gì đó đang quấy trong người mình, anh mờ mịt mở mắt ra, nghĩ đến ba tháng qua đã bị nhóc con này giày vò từng ngày, vẻ mặt có chút không nỡ.

Không biết qua bao lâu, đau đớn ngày càng truyền đến, Tô Tử Dương nhịn đau không nổi hừ ra tiếng.

“Nguy rồi, bệnh nhân xuất huyết nhiều, nhanh chuẩn bị cấp cứu!”

“Không được, không ngăn máu được. . .”

“Nhanh đến kho máu xin máu. . .”

“Không còn kịp rồi. . .”

“. . .”

“Tô Tử Dương! Này! Cậu tỉnh lại đi! Tô Tử Dương!”

“Tô Tử Dương —- Tử Dương —- “

Tiếng ồn ào trong nháy mắt đã đi xa, trước mặt Tô Tử Dương biến thành màu đen, trong cảm giác đau đớn như sóng triều anh dần dần nghe không rõ tiếng nói của người chung quanh, lỗ tai vang tiếng ù ù, khí lực dần dần xói mòn. . .

Ngay khi nhận ra mình sắp bay về trời, Tô Tử Dương nhịn không được hò hét ở trong lòng: “Móa! Sớm biết sẽ mất cái mạng nhỏ này, cho dù ông đây có muốn kiếm bát cơm thì cũng sẽ không tới tìm cái tên khốn Lăng Triển Dực kia —- “

Chương 3 ♡ Giúp Cậu Đi Tiểu

2969669_original

Tô Tử Dương bình tĩnh nhìn Lăng Triển Dực vài giây, sau đó đưa cái bát cho hắn: “Giúp tôi cầm chút đi.”

Khoé miệng Lăng Triển Dực giật một cái, rất muốn hất tay rời đi. Có điều nghĩ lại, cầm thì cứ cầm, tự mình nhìn kỹ anh, tránh tên nhóc này âm thầm giở trò gì mà hắn không biết, thế là liền đưa tay nhận lấy.

Tô Tử Dương rũ mắt, che đậy tính toán trong lòng, anh xốc áo thể thao lên, cởi quần xuống, để lộ cậu hai nhà mình, sau đó ngẩng đầu, trên mặt xuất hiện một nụ cười sáng lạng, nói với Lăng Triển Dực: “Dực ~ Làm phiền anh giúp tôi lấy, nước tiểu,—- “

Lăng Triển Dực cũng không tức giận, hơi cúi người xuống để cái bát trong tay lại gần cậu hai của Tô Tử Dương, ánh mắt trong lúc lơ đãng lướt qua vòng eo để lộ dưới lớp áo thể thao bị anh xốc lên —- Làn da trắng nõn mịn màng, thật mê người giống như đêm đó —- Có điều đêm đó nơi này vẫn bằng phẳng không có chút thịt thừa nào, giờ phút này lại hơi nhô lên, tựa như bên trong thật sự có một sinh mệnh nhỏ bé.

Nghĩ tới ngày đó lăn giường cùng Tô Tử Dương, hình ảnh anh sắc mặt đỏ ửng, thở hổn hển gọi mình là ‘Dực’, Lăng Triển Dực có chút thất thần.

Thẳng đến khi trên tay truyền đến cảm giác nóng ấm, Lăng Triển Dực đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu xem xét, thiếu chút nữa đã giội thẳng bát nước tiểu về phía Tô Tử Dương!

—- Cái tên nhóc này! Lại dám để nước tiểu dính tay mình!

—- Móa! Lấy chút nước tiểu để kiểm tra mang thai mà thôi, anh rót đầy nước tiểu như thế để làm gì!

Tô Tử Dương vội vàng đóng ‘vòi nước lại‘, một mặt xin lỗi nói: “A! Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Nhất thời không dừng được! Để tôi lấy khăn tay giúp anh!”

Lăng Triển Dực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của anh, âm thầm cắn răng. Chẳng lẽ cái tên nhóc này không phát hiện ra khóe miệng cùng lông mày cong cong trên khuôn mặt đã bán đứng anh rồi sao!

—- Anh chính là cố ý!

Lăng Triển Dực hít sâu một hơi, đè nén lửa giận xuống, chịu đựng ghét bỏ bưng cái bát để lên trên bàn bác gái kia: “Qua bao lâu là có kết quả?”

“Rất nhanh.” Bác gái ho nhẹ một tiếng, xem hai người này vui đùa đủ rồi, bà nghiêm túc đeo khẩu trang lên, cầm cái bát, cầm que thử thai bắt đầu kiểm tra nước tiểu. . .

Không qua bao lâu, trên que thử thai xuất hiện hai vạch rõ ràng, bác gái đeo mắt kính thiếu chút nữa đã ngã nhào, bà kinh ngạc nhìn thoáng qua Tô Tử Dương, rất muốn hỏi một câu —- Anh thật sự là nữ giả nam sao? Thế nhưng lúc anh đi tiểu vừa rồi bà có nhìn thấy cậu hai nhà anh, không thể nào là nữ, thế nhưng. . . Kết quả này. . . Là tình huống gì vậy?!

“Thế nào?” Lăng Triển Dực nhíu nhíu mày, nhìn phản ứng này của bác gái, trong lòng hắn có dự cảm không lành, chẳng lẽ. . . Thật sư mang thai sao?!

Chuyện này sao có thể?!

“Là dương tính, cậu. . . Cậu ấy. . . Thật sự mang thai!” Bác gái nhìn chằm chằm hai vạch kia, cố sức mở miệng.

Tô Tử Dương vứt một ánh mắt đắc ý về phía Lăng Triển Dực, tựa như đang nói, xem đi, tôi không lừa gạt anh đúng không?

Trong đầu Lăng Triển Dực ầm một tiếng, hắn bực bội giựt giựt cà vạt, lẩm bẩm nói: “Không thể nào chứ? Có phương pháp kiểm tra nào đúng hơn không?”

“Có, thử máu, siêu âm đều chuẩn hơn thế này!” Bác gái vội đề nghị.

Nhất định là không chuẩn, nếu không thì làm sao có thể nhìn thấy đàn ông mang thai chứ?!

Lăng Triển Dực lôi kéo Tô Tử Dương đi đến phòng siêu âm: “Tiếp tục kiểm tra!”

“Này, phóng xạ khi siêu âm rất lớn, không tốt cho bé con. . .” Tô Tử Dương bị hắn túm đến mức đau tay, nhịn không được khinh bỉ nói, “Nếu anh không muốn chịu trách nhiệm thì thôi, tự tôi sẽ nuôi bé con. . .”

“Ngậm miệng!” Lăng Triển Dực quát anh im lặng, đẩy anh vào trong phòng siêu âm, lạnh lùng nói với bác sĩ, “Siêu âm cho cậu ta!”

Ra kết quả siêu âm, vẫn giống như kết quả khi kiểm tra nước tiểu, Tô Tử Dương đã mang thai ba tháng. . .

Chương 2 ♡ Đi Thôi, Dẫn Cậu Đi Kiểm Tra

United.States.full.1388642

Sau khi Tô Tử Dương vất vả lắm mới nôn ra được quay trở lại trong xe lần nữa, liền lập tức bị mùi khói trong xe dẫn đến sặc ho khan một trận, anh quay cửa kính xe xuống, nói với Lăng Triển Dực: “Hút thuốc không tốt cho con. . .”

Lăng Triển Dực hút xong một ngụm, bỏ tàn thuốc vào trong cái gạt tàn, Tô Tử Dương liền hỏi: “Này, anh cuối cùng có ý gì? Nói một lời chắc chắn khó đến vậy sao?”

“Không có ý gì, tôi dẫn cậu đến bệnh viện.” Lăng Triển Dực tiếp tục nổ máy, lái về phía bệnh viện thành phố.

“. . .” Đôi mắt xinh đẹp của Tô Tử Dương đột nhiên sáng lên, anh nhìn chằm chằm vào Lăng Triển Dực hỏi, “Có phải anh không tin tôi đúng không?!”

“Chẳng lẽ tôi nên tin sao?” Lăng Triển Dực hỏi lại.

Tô Tử Dương cứng đờ, chán nản dựa vào lưng ghế phía sau gật đầu: “Không sai, việc này. . . Lúc đầu biết được, ngay cả tôi cũng không tin, huống chi là anh. . .”

Lăng Triển Dực cười lạnh một tiếng, không tiếp tục để ý đến anh nữa.

Tô Tử Dương trầm mặc nửa ngày, lo lắng nói: “Có điều bác sĩ nói, thể chất của tôi là song tính ẩn, tỉ lệ mang thai là một phần ngàn, bọn họ cũng rất kinh ngạc, còn nói về sau sẽ lập một tổ nghiên cứu chuyên môn nhỏ cho tôi nữa. . .”

“Tôi cảm thấy mình không chừng có thể lập được một kỷ lục Guinness nữa đấy, ha ha, đàn ông thụ thai sinh con. . .” Lúc Tô Tử Dương đang nói lải nhải liên miên thì xe đã dừng ở trước cửa bệnh viện, Lăng Triển Dực xuống xe đầu tiên, sau đó liếc xéo anh một chút, “Đi thôi, dẫn cậu đi kiểm tra.”

Tô Tử Dương thở dài, ngoan ngoãn xuống xe.

Kiểm tra thì cứ kiểm tra đi, dù sao việc này quá vô lý, cứ để hắn tận mắt nhìn thấy kết quả kiểm tra rồi sẽ không thể viện cớ nữa đi?

Có trời mới biết ba tháng anh mang thai, hầu như mỗi ngày đều nôn như mưa, hoàn toàn không có cách đi làm việc kiếm tiền, tiền dữ trữ cũng bị anh ngồi ăn đến cạn, nếu như không phải cùng đường, anh sẽ không đi tìm người để đòi chịu trách nhiệm đâu.

Cái gì? Mọi người hỏi vì sao anh không đi nạo thai?

Dù sao cũng là máu thịt trong bụng, Tô Tử Dương vốn là người mềm lòng, để bản thân anh quyết định giết chết một sinh mệnh bé nhỏ, anh thật sự không thể xuống tay được. . .

Lăng Triển Dực sải bước đi ở phía trước, Tô Tử Dương thì nện bước thận trọng đi sau lưng hắn, hai người một trước một sau đi đến khoa phụ sản.

Nơi Tô Tử Dương làm kiểm tra là ở bệnh viện Bình An gần nhà, cho nên người trong bệnh viện thành phố không biết anh, nhưng mà, anh là trường hợp đặc biệt, sớm đã bị người nhận ra.

“Hai vị, đi nhầm sao?” Người phụ trách là một bác gái hơn bốn mươi tuổi, bà nâng mắt kính, nhìn hai người đi vào từ trên xuống dưới, một người thì cao lớn anh tuấn, một người thì mạnh mẽ thanh tú, nhìn thế nào cũng không thấy giống phụ nữ!

“Không sai.” Lăng Triển Dực lời ít ý nhiều, chỉ vào Tô Tử Dương nói, “Giúp cậu ta làm kiểm tra, nhìn xem có phải đang mang thai hay không.”

“. . .”

Bác gái hóa đá chừng một phút, rất muốn dẫn bọn họ đến khoa thần kinh để kiểm tra xem đầu óc có xảy ra vấn đề hay không, có điều nghĩ lại, người ta muốn kiểm tra thì cứ kiểm tra đi, dù sao cũng chỉ tốn một giọt thuốc thử!

“Dùng cái này đến nhà vệ sinh lấy nước tiểu, sau đó trả lại.” Bác gái cầm một cái bát giấy nhỏ đưa cho Tô Tử Dương, bà nâng gọng kiếng, ho nhẹ một tiếng, nghẹn cười.

“. . .” Tô Tử Dương hít sâu một hơi, tiếp nhận cái bát liền muốn đi ra ngoài.

Lăng Triển Dực nhẹ bước chân, ngăn ở trước mặt anh, ánh mắt sắc bén: “Đừng rắc rối như vậy, lấy nước tiểu ngay chỗ này luôn đi!”

Nam Thần Nhà Tôi Tuyệt Không Nam Thần – Chương 57

Chương 57

ECKn8tYU8AApJvB

Lực chú ý của Trang Uẩn hoàn toàn bị ‘Phượng Khởi’ hấp dẫn, hoàn toàn không nhận ra bạn cùng phòng đã từng quay trở lại, không sai, người bạn cùng phòng này vừa trở về liền cảm giác được sát khí hôm nay hơi nặng nên một chân vừa rảo bước tiến vào cửa, liền lập tức lui ra ngoài, ừm, ra ngoài uống ly trà chiều rồi hẵng quay trở lại.

Tiểu Hạnh Vận: Nam thần, hồi trước cậu mãi không lên mạch, là do bề bộn nhiều việc sao?

Phượng Khởi: Đúng vậy, vội lắm ~

Nói câu nào là kèm thêm một ký tự gợn sóng, con mẹ nó sao hắn không bị sóng cuốn chết luôn đi o( ̄ヘ ̄o#)

Cường độ gõ bàn phím của Trang Uẩn gia tăng rất nhiều, như sống chết muốn giữ lại từng từ khóa trên bàn phím.

Tiểu Hạnh Vận: Bận gì sao? Chẳng lẽ là đang chuẩn bị cho kỳ thi hả? Nghe Thanh Khê nói, nam thần cậu còn đang học đại học, nếu học đại học thì phải có thi giữa kỳ rồi.

Phượng Khởi: Thế thì không.

Mí mắt Trang Uẩn lại nhảy lên, khi nhìn đến hai chữ không có.

Tiểu Hạnh Vận: Ồ. . .

Phượng Khởi: Sao anh không tiếp tục đoán đi ( ⊙o⊙)

Còn bán manh, hắn bán manh còn chưa đủ sao?

Tiểu Hạnh Vận: Không thể đoán được (⊙o⊙)

Vậy! Để! Hắn!

Phượng Khởi: Em đến theo đuổi cô vợ nhỏ (*/ω *)

Trang Uẩn yên lặng nhìn câu nói kia, ba chữ cô vợ nhỏ này rất chướng mắt, nhưng nghĩ đến chuyện Tùy Phong đã thừa nhận mình có cô vợ nhỏ. . . Không, là đối tượng, thêm tài khoản này của anh, chắc không phải vì muốn quyến rũ anh đâu ha? Tưởng tượng như vậy, tâm tình liền tốt hơn một chút.

Tiểu Hạnh Vận: A. . . Vậy chúc mừng nam thần nha.

Phượng Khởi: Anh không hỏi em có theo đuổi được rồi hay chưa mà đã chúc mừng em rồi sao ~

Tiểu Hạnh Vận: Ách. . . Nam thần cậu gọi hắn như vậy, chắc là theo đuổi được rồi.

Phượng Khởi: (sợ) Vậy mà anh lại biết được người em thích là nam sao?

Trang Uẩn khẽ giật mình, ánh mắt rơi xuống trên bàn tay đã đánh chữ ‘hắn‘ kia.

Tiểu Hạnh Vận: . . . Bàn phím nhập có vấn đề.

Phượng Khởi: Có điều nói đến đó, anh biết em thích nam, anh cũng không kích động hay hưng phấn sao?

Tiểu Hạnh Vận: Hả? Vì sao?

Phượng Khởi: Nam thần cặp với fan hâm mộ ~ Trong giới có rất nhiều fan hâm mộ quyến rũ nam thần rồi thành đôi nam nam đấy.

Trang Uẩn lặp đi lặp lại câu nói mà hắn gửi tới, xác nhận mình thật sự không hiểu sai ý, nếu quả thật có thể tiến nhập vào máy tính bắt người nào đó tới đánh một trận, Trang Uẩn tuyệt đối sẽ làm như thế.

Lời này là có ý gì? Sáng tỏ như vậy, chính là đang hẹn – tình (╯‵□′)╯︵┻━┻

Tiểu Hạnh Vận: Nhưng không phải cậu đã có đối tượng rồi sao (#▽#)

Mấy chữ này tuyệt đối là Trang Uẩn cố nén giận đánh ra, nhưng anh cũng không biết, một bên khác sau khi Tùy Phong nhìn thấy biểu lộ xấu hổ kia, cũng suýt nữa đập bàn phím.

Phượng Khởi: Ai. . .

CMN, hắn còn dám gửi tới một tiếng ai thán sao? Như vậy là muốn nói lại thôi? Anh đối xử với hắn không tốt à? Hắn muốn chia tay sao?

Trong đầu Trang Uẩn ùng ục chuyển qua mấy suy nghĩ, nhưng đều không có cái nào hoàn hảo.

Phượng Khởi: Em không yên tâm, luôn cảm thấy anh ấy có thể bay đi mất bất cứ lúc nào. Có đôi khi dù phải hao tổn tâm trí kiểu gì thì em cũng muốn có được anh ấy, như vậy thật sự có thể có được anh ấy sao? Anh ấy yêu em chứ? Em hoàn toàn không biết.

Lúc này Trang Uẩn mới khẽ giật mình, hắn đang bịa chuyện à? Trong đầu Tùy Phong mà lại có những phiền não này sao? Hắn chưa từng nói hai chữ này mà? Bởi vì cái tính không biết xấu hổ không biết thẹn của Tùy Phong, nên Trang Uẩn mới lớn mật hơn một chút, nhất là khi làm vài chuyện ở trên giường.

Suy nghĩ duy nhất trong nội tâm của Trang Uẩn hiện tại chính là: Em gái em ấy! Em ở trên người anh, thoả mãn nhiều tư thế như vậy, còn không biết anh thích em hay không sao? Nếu anh không thích thì em có thể ép nổi anh sao o( ̄ヘ ̄o#)

Phượng Khởi: So với việc thích em, anh ấy càng giống như thích giọng của em hơn, em liền không nhịn được suy nghĩ, có phải anh ấy tìm đến em cũng giống như fan hâm mộ tìm đến em hay không nữa.

Trang Uẩn tức đến mức lồng ngực chập trùng không ngừng, cũng lười tiếp tục chơi với ‘Phượng Khởi’.

Tiểu Hạnh Vận: Vậy em cứ đi tìm fan hâm mộ của em đi! Chia tay! ! ! ! ! ! ! ! ! !

Sau đó Trang Uẩn liền nhìn ảnh đại diện bên kia tối xuống mấy giây, tiếp đó điện thoại của Tùy Phong liền gọi đến.

Lần này, ngay cả chất vấn anh cũng không cần, anh không nhận lầm người, Phượng Khởi chính là Tùy Phong.

Anh không nhận điện thoại, ngại chuông điện thoại di động ồn ào, còn cài chế độ im lặng, nhưng vẫn không nhịn được xem đoạn đối thoại kia thêm vài lần, càng xem càng cảm thấy kỳ lạ.

Anh luôn có cảm giác lời Tùy Phong nói như chặt đứt hai bên, nếu như hắn muốn hẹn – tình với ‘Tiểu Hạnh Vận’ thì không nên nói chuyện mình đã có đối tượng, nhưng nếu không phải muốn hẹn — tình, vì sao Tùy Phong lại vô duyên vô cớ tìm tới anh, nói với anh những lời này?

Hai chữ chia tay kia vừa đánh ra anh liền hối hận, hai chữ này sao có thể tùy tiện nói ra được, ai. . . Anh ngồi đối diện với máy tính, luôn có cảm giác mình đã quên chuyện gì đó. . . Là gì nhỉ?

Ánh mắt rơi xuống màn hình điện thoại còn đang lấp lóe, linh quang lóe lên, CMN, Tùy Phong cũng biết anh chính là Tiểu Hạnh Vận sao? ! Nếu hắn không biết, sao cuộc điện thoại này có thể tới kịp thời như vậy? !

Nhưng sao Tùy Phong lại biết? Nếu biết đây là tài khoản phụ. . . Cái tên này sẽ không nhàn rỗi đến mức cố ý giả thành người xa lạ đến trêu anh chứ? Đúng là ăn no rỗi việc mà?

Sau khi suy nghĩ rõ việc Tùy Phong đã biết tài khoản này là của mình, nộ khí của Trang Uẩn mới tiêu tan, sau khi bình tĩnh lại liền có chút dở khóc dở cười, Tùy Phong đang chê bọn họ quá thoải mái sao, muốn tìm khổ cho mình đúng không.

Cho nên những việc lo được lo mất, cái gì mà luôn cảm thấy có một ngày anh sẽ bay đi mất, là cố ý nói cho Trang Uẩn nghe sao? Nội tâm Trang Uẩn yên lặng ha ha một chút, nếu không phải mình đã khám phá ra cái áo may ô này là của Tùy Phong từ sớm, thì anh thật sự đã bị làm cho choáng váng rồi.

Trong điện thoại di động đã có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Tùy Phong, Trang Uẩn suy nghĩ, khi điện thoại được gọi đến một lần nữa, liền nhận.

Truyền vào trong tai Trang Uẩn trước tiên chính là tiếng hít thở thật sâu của Tùy Phong, Trang Uẩn sững sờ, trong đầu hơi hiểu sai, nhất định là bị Tùy Phong dạy hư rồi, “. . . Em đang làm gì vậy?”

Chạy bộ. . .” Tùy Phong trả lời lại trong vô thức.

Sao lại chạy bộ ngay lúc này? Trang Uẩn còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy có một người đang đứng trước cửa, một tay cầm điện thoại, một tay chống trên cửa lớn, hơi cúi người thở sâu.

Chậm hai giây, hắn mới bước nhanh tới trước mặt Trang Uẩn, ngay lập tức ôm lấy Trang Uẩn, toàn bộ quá trình Trang Uẩn đều chưa kịp phản ứng.

Trước một giây hai người còn đang trò chuyện, một giây sau mình đã ở trong ngực người kia rồi?

“Em. . .” Trang Uẩn muốn nói gì đó, nhưng Tùy Phong lại ngắt lời anh.

“Anh đừng giận, em không có đi quyến rũ người khác, em chỉ quyến rũ một mình anh mà thôi.”

Giọng thở phì phò đầy nặng nề khi nói chuyện của Tùy Phong truyền vào trong tai Trang Uẩn, trong đầu anh nháy mắt hiện ra vô số cảnh hai người ở trên giường, Trang Uẩn cũng bất giác có phản ứng ngay lập tức.

Trang Uẩn khẽ run rẩy, Tùy Phong liền biết cơ thể anh lại có phản ứng, có điều lần này hiếm khi hắn lại không như bình thường, có một tấc lại muốn tiến thêm một bước, mà là lẳng lặng ôm Trang Uẩn, chờ anh bình thường trở lại.

Trang Uẩn nghe thấy tiếng tim đập của Tùy Phong, dần dần bình tĩnh lại, “Vậy thì em chính là Phượng Khởi rồi.”

Tùy Phong gật đầu.

“Vậy em cũng biết anh là Tiểu Hạnh Vận?”

Tùy Phong lại gật đầu.

“Cho nên em giả thành người xa lạ nói chuyện với anh, chê hai chúng ta quá hòa hợp sao, cố ý gây chuyện cãi nhau với anh?”

Lần này khi Tùy Phong mở miệng liền chú ý giọng của mình một chút, “Không sao ~ Em muốn cho anh biết em yêu anh nhiều bao nhiêu nha ~

Tùy Phong kéo dài giọng khiến Trang Uẩn chịu không nổi, “Nói dễ nghe quá ha!”

Ôn tập chán quá, em muốn gia tăng chút thú – vui – cuộc – sống mà.” Giọng điệu của Tùy Phong hơi buồn bực, “Nhưng em đâu có biết anh đã biết em là Phượng Khởi đâu, nếu biết thì em đã không nói chuyện với anh như vậy rồi. Đời này em chỉ yêu một mình anh thôi, sẽ không quyến rũ người nào khác.

“Sao em lại biết tài khoản phụ của anh, ngay cả Thanh Khê cũng không biết.” Trang Uẩn hỏi.

Thanh Khê nói cho em biết.” Tùy Phong nói, “Có một lần em thấy cô ấy bình luận có nói một câu, áo may ô trước đó của anh giống với bản mệnh của cô ấy, bản mệnh của cô ấy chính là bạn trai của em, chẳng lẽ em lại không chú ý à.

Liên quan tới chuyện của Tùy Phong, Trang Uẩn không nhớ rõ lắm, có điều hẳn là từ sớm rồi, dù sao anh đã lâu không lên cái tài khoản này.

Sau này chúng ta đừng nhắc đến hai chữ chia tay này có được không?” Tùy Phong nhìn Trang Uẩn.

“Vậy em cũng đừng rảnh việc mở thêm tài khoản khác giả thành người xa lạ trêu chọc anh, em không sợ nhận lầm người à.”

Anh là người em yêu nhất đời này, sao em có thể không nhận ra anh được.”

Trang Uẩn vuốt ve lưng của hắn, “Lần này nói chia tay là anh không đúng, rõ ràng trong lòng tin tưởng em. Có điều anh vẫn hơi giận chuyện này đấy, anh đối xử không tốt với em à? Anh có thích em hay không em thật sự không nhìn ra sao?”

Tốt, cực kỳ tốt.” Tùy Phong cúi đầu xuống nhẹ nhàng cắn cắn vành tai của anh, liền nghe được tiếng Trang Uẩn hít khí như ý muốn, “Là em không biết thế nào là đủ, muốn anh càng đối xử tốt với em hơn nữa.”

“Em đừng quậy, đây là ký túc xá, còn chưa đóng cửa. . .”

Tùy Phong lập tức buông người ra, Trang Uẩn còn đang ngây người, sao Tùy Phong lúc này lại nghe lời như vậy? Sau đó anh nhìn thấy Tùy Phong nhanh chóng đi qua đóng cửa lại, sau đó xoay người, hai mắt sáng lên nhìn anh.

“Thu cái suy nghĩ lộn xộn trong đầu của em lại đi, em có đóng cửa cũng vô dụng, bạn cùng phòng của anh đều có chìa khoá.”

Vậy đến chỗ đó của em đi.

“Em nên quay về đi, trở về ôn tập, chuẩn bị kiểm tra cho thật tốt, đừng có rỗi chuyện lên mạng tự tìm đường chết.”

Tùy Phong bày ra bộ dạng đáng thương nhìn anh trong chớp mắt, Trang Uẩn không nhúc nhích chút nào, anh bất động, Tùy Phong cũng bất động.

“Được rồi, buối tối sẽ đến chỗ em ăn cơm.” Trang Uẩn lui một bước, dừng một chút, “. . . Còn có một chuyện, chờ thi xong nói sau.”

Được. . .”

“Với lại, em đừng có xài cái chiêu mở thêm tài khoản phụ tới nói chuyện với anh nữa.” Trang Uẩn đột nhiên nói.

Tùy Phong nhìn về phía anh theo phản xạ có điều kiện, lắc đầu liên tục, “Đương nhiên sẽ không, em yêu cô. . . Anh thông minh như vậy đấy.”

“Em muốn nói cô vợ trẻ hả?”

Là sư huynh, anh là sư huynh tốt của em.”

Trang Uẩn cười như không cười nhìn hắn, không tính toán với hắn chuyện xưng hô này, dù sao xem xét sự thật một chút, Tùy Phong xưng hô như vậy cũng đúng, khụ khụ, “Cho nên hẳn là em không có cái tài khoản nào dọa sợ anh đâu ha?”

Trang Uẩn lần đầu tiên nhìn thấy vẻ chần chờ trên mặt của Tùy Phong, vừa nhìn liền biết có bất thường, “Còn có bao nhiêu cái tài khoản thì giao hết ra đây.”

Riêng Tư: [BLCD Drama] Megumi Và Tsugumi – Chương 1

Đây là nội dung riêng tư. Cần phải nhập mật khẩu để xem tiếp:

[BLCD Drama] Megumi Và Tsugumi – Si Mitsuru

Megu 2

Tác Giả: Si Mitsuru.

Thể Loại: BLCD Drama, Yaoi, Tình Cảm, ABO, AxO, Học Sinh.

Nhân Vật Chính: Kokonoe Megumi x Yamada Tsugumi.

Nhân Vật Phụ: Yamada Kuroji, Yamada Harutsugu, Yamada Suzume, Maki Subaru.

♫ Cast: Ono Yuuki, Matsuoga Yoshitsugu, Hino Satoshi, Toriumi Kousuke, Senbongi Sayaka, Toki Shunichi.

Tóm Tắt:

Alpha Megumi đã nghe bọn bạn nói về việc bị một tên nguy hiểm đeo mặt nạ và cầm ống sắt đánh. Thế là bọn họ quyết định gọi cái tên lưu manh luôn tỏ ra nguy hiểm này ra để báo thù.

Ngay khi bọn họ đang hăng hái muốn đánh nhau ngay lập tức thì không hiểu vì sao lại có mùi Pheromone của Omega tỏa ra từ mọi hướng khiến Alpha bọn họ bối rối, nhưng trong lúc đó, khuôn mặt đứng ngay cạnh cửa lại đột nhiên buông lời, “Người phát tình là tao đó!”.

Không ngờ một Omega, hơn nữa còn đang phát tình lại dám đi đánh nhau với Alpha, đã vậy lại còn không chịu dùng thuốc ức chế!!?

Cái tên này rốt cuộc bị sao vậy chứ!!?

Bản dịch BLCD có tham khảo bản dịch truyện của nhóm Ailurafilia. Để hiểu rõ về truyện, mong các Chủ Nhân ủng hộ nhóm Ailurafilia nhé~~~ (☆▽☆) (☆▽☆) (☆▽☆) 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Xem Online:

Chương 1